Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Ngoại ơi!


AT - Ngày nhỏ Phương rất thích theo mẹ về thăm ngoại. Phương thích được đi trên con đường làng rợp bóng mát của những hàng tre, thích được chạy loanh quanh trong khu vườn rợp những tán lá của cây xoài, cây mít để chơi trò trốn tìm cùng tụi nhỏ sống gần nhà ngoại, thích được ăn món chè đậu đen ngọt lịm đầu lưỡi có lẫn hương thơm vani thoang thoảng do chính tay ngoại nấu. Ngoại nói khi nào Phương lớn lên sẽ chỉ cho Phương bí quyết nấu món chè này.

Ngày ấy, Phương là một cô bé con mới lên mười. Những lúc nhìn Phương túm tụm cùng tụi nhỏ trong xóm đọc sách, vui đùa, thể nào ngoại cũng xoa đầu Phương, mỉm cười hài lòng. Những ngày có Phương, căn nhà ngoại không còn đắm chìm trong không gian yên tĩnh mà tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng. Lên cấp hai, Phương bận rộn với việc học hành suốt cả mùa hè. Tranh thủ những ngày rảnh hiếm hoi, Phương đạp xe về thăm ngoại. Có Phương về thăm, ngoại cười nói suốt ngày. Ngoại khen dạo này Phương cao lên trông thấy, xinh hơn, rồi lại cập rập đi lấy nồi nấu chè đậu đen để đãi cô cháu yêu của mình. Những lúc như vậy, những nếp nhăn tuổi tác hằn trên gương mặt ngoại như giãn ra.

Càng lớn lên, Phương hiểu cảm giác cô đơn, trống trải của ngoại khi sống một mình trong căn nhà rộng thênh. Mẹ thường nói với chị em Phương: "Ông ngoại con mất khi bà ngoại chỉ mới hăm sáu tuổi, lúc ấy mẹ năm tuổi, còn dì Út chỉ mới lên hai. Ngoại con đã chịu nhiều thiệt thòi, khổ cực để nuôi mẹ và dì Út khôn lớn mà không hề nghĩ đến chuyện đi bước nữa".Nhiều lần mẹ muốn đưa ngoại về sống chung để tiện chăm sóc, nhưng ngoại nói không thể rời bỏ căn nhà đã có quá nhiều kỷ niệm gắn chặt với cuộc đời ngoại.

Từ căn nhà này, ông ngoại đã ra đi vĩnh viễn, một mình ngoại gánh gồng bao khổ cực, đắng cay để nuôi mẹ và dì Út nên người. Mỗi gốc xoài, gốc mít trong khu vườn nhà ngoại đều ẩn chứa mỗi câu chuyện riêng, lưu dấu những năm tháng tuổi thơ của mẹ, của dì Út và cả thời ông ngoại còn sống.

"Tao không đi đâu hết"- ngoại tuyên bố cương quyết trước những lời năn nỉ của mẹ, của dì Út. Vì thế, hầu như có thời gian rảnh rỗi là ngay lập tức Phương về thăm ngoại. Nhiều đêm nằm bên ngoại, nghe tiếng gió lùa lao xao bên ngoài khung cửa lẫn trong tiếng ho khan của ngoại, Phương nghe xót xa trong lòng.

Nhiều năm sau này, Phương vào đại học rồi ra trường làm việc. Công việc và những cuộc vui từ một vài người bạn mới quen choán hết cả thời gian nên khu vườn nhà ngoại không còn in dấu chân Phương. Lần về thăm nhà gần đây nhất, Phương nghe em gái nói: "Lần nào em về cũng nghe ngoại nhắc đến chị Phương. Dạo này ngoại không khỏe như lúc trước, vậy mà cách đây hai ngày ngoại còn gửi người ta mua đậu đen để chờ chị về, nấu chè thết đãi chị đấy!". Phương nghe nói mà ứa nước mắt, thấy hối hận, ray rứt, thấy có lỗi với ngoại. Phương dự định sau chuyến công tác sẽ về thăm ngoại. Có ngờ đâu...

Khi mẹ gọi điện báo tin ngoại mất, Phương nghe lòng như muốn vỡ ra bởi cảm giác đau buồn xen lẫn hối hận, xót xa. Bởi tất cả đã không còn kịp để Phương sửa lỗi, để Phương nhìn ngoại lần cuối cùng. Tiếng cô em gái xót xa: "Trước khi ngoại ra đi, mặc dù rất mong được nhìn thấy chị, nhưng ngoại sợ ảnh hưởng đến công việc của chị nên ngoại dặn mọi người không được báo tin cho chị sớm hơn...". Phương đau đớn nghẹn ngào: "Ngoại ơi! Ngoại hãy tha lỗi cho sự vô tâm của con!".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét